Tôi 30 tuổi, kết hôn hơn một năm, con hơn 3 tháng tuổi. Chồng hơn tôi một tuổi, đang kinh doanh tự do. Chúng tôi kết hôn khi anh trải qua mối tình đầu ngắn ngủi nhưng sâu đậm, còn tôi cũng trải qua mối tình đầu 5 năm thời đại học trong sáng nhưng day dứt. Tôi chia tay tình đầu vì tuổi trẻ còn bồng bột, chưa biết trân trọng tình cảm, đặc biệt là do tôi quyết đoán quá.
Vợ chồng tôi kết hôn khi yêu nhau được hơn hai năm, nhưng trước đó chúng tôi đã biết nhau hơn 5 năm rồi. Chúng tôi đều biết về mối tình đầu của nhau, họ là người tốt và chân thành. Riêng anh bị người yêu cũ chia tay sau khi đi du học được hai tháng và cô gái đó có bạn trai mới (cả thời gian quen và yêu nhau của họ khoảng 5 tháng). Sau khi chia tay, anh thi thoảng vẫn còn liên lạc với người yêu cũ, khi thì nhờ mua đồ ở nước ngoài, khi chỉ trò chuyện. Tôi biết anh còn lưu luyến cô ấy nhưng để anh tự điều chỉnh vì muốn anh quên ngay cũng không được, anh không phải là sự lựa chọn của cô ấy (anh nói sẽ gặp lại nếu cô ấy về và hẹn anh).
Trước khi kết hôn, gia đình anh cũng phản đối mối quan hệ của chúng tôi vì một vài lý do. Biết được điều này tôi đã chủ động chia tay và chấm dứt mối quan hệ với anh. Tuy nhiên anh cương quyết không đồng ý, tiếp tục theo đuổi, bất chấp tất cả sự phản đối để cưới tôi. Tôi thấy anh là người quyết đoán, rõ ràng và mạnh mẽ nên xứng đáng trở thành bạn đời của mình, tôi quyết định kết hôn.
Tôi và anh đều thỏa thuận tuyệt đối tôn trọng nhau, không ngoại tình, nếu người nào ngoại tình sẽ ly hôn, người đó ra đi tay trắng. Sau khi kết hôn, sinh em bé, tôi về quê nghỉ sinh để nghỉ ngơi và cũng tiện nhờ ông bà chăm sóc. Tôi sinh mổ nên khá yếu, không về bà sẽ lại ra thành phố phụ chăm tôi và con. Trong thời gian tôi nghỉ sinh, anh vẫn thường xuyên về thăm mẹ con tôi, chăm đỡ con giúp tôi và ông bà.
Khi con tôi tròn 3 tháng tuổi, anh có về thăm hai mẹ con tôi. Tôi lấy điện thoại anh dùng, thấy có tin nhắn đến, mở ra xem và biết được toàn bộ cuộc trò chuyện giữa họ (anh đã đặt mật khẩu cho cuộc trò chuyện). Nội dung trò chuyện giữa họ chủ yếu là chuyện yêu đương. Cô gái kể mọi chuyện về cuộc sống, về việc đi cà phê một mình, sống một mình, xem phim một mình. Cô ấy nói thích con trai thông minh, tu duy tốt, rõ ràng và không lằng nhằng... đồng thời cũng hỏi chồng tôi về xu hướng tình dục của anh, ví dụ như anh có hay chơi gái không, chơi gái có thích không... thậm chí còn bảo anh cố nhịn trong thời gian chị sinh (ý là tôi đấy). Còn anh, luôn chủ động nhắn tin cho cô gái ấy hàng ngày để hỏi thăm, quan tâm cô về mọi việc trong cuộc sống. Anh nói anh cô đơn, buồn, muốn tìm người tình; thậm chí ngay cả khi đang ở nhà với tôi, họ cũng nhắn tin mà tôi không biết. Anh muốn cô ấy là người tình của anh, họ hẹn hò nhau cuối tuần ra ngoại thành ăn đồ nướng...
Sau khi biết mọi chuyện, tôi im lặng, thuê người theo dõi theo lịch hẹn của họ. Tuy nhiên anh không đi gặp cô ấy theo lịch hẹn và đi uống bia với bạn bè (anh biết tôi đã đọc được, biết vì tôi đọc tin nhắn cô ấy gửi đến trước anh đọc, mở ra là anh biết). Đến 12h đêm anh chủ động gọi video nói chuyện với tôi (ngầm ý của anh muốn cho tôi biết là anh ở nhà). Tôi biết anh đã hiểu nên cũng nói thẳng là tôi biết hết, anh đổ lỗi anh như thế vì do tôi, tôi làm anh chán, anh buồn (trước đó vợ chồng tôi có giận nhau), nhưng dù giận thì chúng tôi vẫn nói chuyện. Tôi với anh thường thẳng thắn với nhau. Tôi cũng không phải người thích giận lâu, không im lặng khi giận nhau và cũng không hề cấm vận chồng khi giận nhau. Lần này tôi lặng im, tắt máy, không nói chuyện tiếp khi anh đổ lỗi tại mình.
Hai hôm sau anh về xin lỗi tôi, hứa không tái phạm và mong tôi bỏ qua, cho anh thêm cơ hội, thực sự tôi không còn sự tôn trọng dành cho anh. Tôi không nghĩ anh lại tệ đến mức đó, tôi nói không đồng ý bỏ qua. Tôi giờ đã ra thành phố đi làm lại, anh cũng vẫn phụ chăm con, tôi và anh vẫn nói chuyện bình thường. Tất nhiên, từ đó đến nay tôi và anh không còn sinh hoạt vợ chồng nữa. Tôi có thể coi anh như người bạn cùng phòng, người cha của con nhỏ nhưng không thể coi anh là chồng của mình.
Tôi thất vọng vì anh không có thời gian hỏi thăm, động viên tôi khi sinh đẻ, không chia sẻ với tôi nhưng khó khăn, vậy mà có thời gian nói chuyện ngày đêm với người khác. Đối với tôi, đàn ông ngoại tình là tồi, mất nết; ngoại tình khi vợ bầu bí, ở cữ chăm con thật là bất nhân. Tôi đã xác định ly hôn và lấy 1/4 tài sản, vay thêm tiền mua căn nhà nhỏ ở ngoại thành chỗ tôi làm (vì tài sản của nhà tôi chủ yếu từ chồng). Với thu nhập của tôi và phụ cấp của anh, mẹ con tôi sẽ đủ điều kiện để sống ổn định trong thời gian tới. Tôi đã hoàn tất hồ sơ để ly hôn. Tôi nói chuyện với mẹ để gia đình biết, bà nói cũng không chấp nhận đàn ông ngoại tình, nhưng bà lo cho tôi và con. Bà muốn tôi cho chồng thêm cơ hội, nếu anh không thay đổi thì bà sẽ không cản tôi ly hôn.
Tôi không muốn gắn bó với chồng nữa nhưng cũng không muốn bố mẹ mình nghĩ ngợi, đặc biệt là mẹ, bà hay lo nghĩ. Tôi biết với tính mẹ, tôi mà ly hôn bà sẽ lo lắng rất nhiều, mất ngủ và buồn phiền. Tôi rất mong mọi người, đặc biệt những người vợ từng bị chồng phản bội mà đã bỏ qua, cho tôi xin kinh nghiệm. Khi các bạn bỏ qua, chồng có thay đổi không, có thực hiện đúng lời hứa không? Tôi rất cần nhưng chia sẻ đó, nếu thực sự khả năng đó không cao, tôi sẽ ly hôn để ổn định cuộc sống của mình, đỡ ảnh hưởng đến con, con còn nhỏ sẽ dễ hơn. Đồng thời, tôi không muốn thêm lần suy sụp như đợt vừa qua nữa. Tôi xin cảm ơn.
Ngọc Thanh